Thứ bảy, ngày 23/11/2024
Email: nguoilambaothanhhoa@gmail.com
Trang chủ Tin tức - Sự kiệnĐời sống xã hộiGóc nhìn báo chíNhà báo đi và viếtNghề báoVăn hóa - Thể thao
Văn hóa - Thể thao
Ký ức thu (22/10/2017-10:22)
    (NLBTH) - Mới đó mà đã hai mấy năm mẹ về với tổ tiên, thương nhớ rưng rưng. Trong tiếng gió thu lao xao vọng về càng khiến lòng nuối tiếc những kỷ niệm trong mùa thu cũ.

Nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm vẳng đâu đây tiếng chim gọi đàn, hạt nắng hắt lên màu vàng hanh hao nơi bụi chuối, những trái ổi lủng lẳng trên cành qua ngày mưa bão.

Mùa thu gợi cho tôi ký ức nắng vàng, hương thơm của hoa trái trong mảnh vườn nhà, lòng bồi hồi những kỷ niệm gọi về. Chiếc mo cau làm máng hứng nước. Giếng nước trong vắt khoảng trời bình yên. Cây ổi đào quả nhỏ như quả găng vừa ngọt vừa chua. Cây hồng xiêm ngoại trồng trĩu quả đung đưa theo gió. Cây hồng thân khô mốc cho trái ngọt vẫn kiên nhẫn đứng đó qua bao mùa. Thoảng cơn gió ào qua, lá vàng rơi lả tả. Giàn trầu không xơ xác lá chỉ còn trơ lại thân cây leo cong queo.

Vườn xưa bây giờ chỉ còn lại trong ký ức. Nhớ những ngày đi học xa về, mấy anh chị em tôi quấn quýt vui đùa trong mảnh vườn nhà. Tôi trèo cây ổi tìm những quả ương, anh tôi lấy chiếc sào dài trên đầu tõe ra như cái rọ để bứt ổi.

Tuổi thơ nhẹ nhàng nhưng vấn vương bao kỷ niệm, đơn sơ mà thoang thoảng qua bao năm tháng cuộc đời. Bỗng dưng thấy nhớ bước chân của mẹ khẽ khàng và lặng lẽ. Những buổi sớm thu se lạnh mẹ thức giấc dậy khi mặt trời còn chưa mọc, bước chân nhẹ nhàng để các con khỏi tỉnh gíâc chuẩn bị bữa sáng cho chị em tôi. Tiếng bước chân mẹ vọng vào cả trong những  giấc mơ của tôi, khơi dòng nỗi nhớ mênh mang, da diết, để khi xa rồi, đến giờ tôi vẫn thèm được che chở trong hơi ấm dịu dàng, được vùi vào lòng mẹ như ngày xưa thơ bé. Cuộc đời mẹ thầm lặng như chính bước chân của mình khẽ khàng trong đêm trải qua bao nắng mưa, vất vả, nhọc nhằn vì các con.

Mấy chục năm trôi qua, anh chị em tôi đã lớn, mỗi người ở một phương trời để mưu sinh. Mẹ về với tiên tổ, năm tháng qua đi, thời gian hằn thêm trên gương mặt bố, mái tóc thêm sương trắng vì nhớ thương mẹ, thay mẹ chăm sóc chúng tôi trưởng thành. Tôi không thể nào lau hết được nước mắt trong trái tim bố, và đến một ngày bố cũng theo mẹ về với tổ tiên.

Tôi đứng đó, lắng nghe tiếng vọng thời gian, tiếng gió thu kỷ niệm lao xao xa lắm vọng về, lòng bâng khuâng nuối tiếc những kỷ niệm xôn xao nơi mùa thu đi qua...

Thu ru ru lòng những đứa con xa quê bao yêu thương không nói thành lời.

Viết nhân ngày 20.10.2017

Thanh Bình


 

Các tin khác:
  • Linh vật thuần Việt cần được tiếp sức (19/10/2017-7:54)
  • Lịch Xuân trở về nguồn cội (19/10/2017-7:52)
  • Kỷ niệm 599 năm khởi nghĩa Lam Sơn, 584 năm ngày mất của anh hùng dân tộc Lê Lợi và Lễ hoàn thành chính điện Lam Kinh (12/10/2017-8:10)
  • Triển lãm ảnh "Nhịp sống Thủ đô" (11/10/2017-8:07)
  • Phở và gỏi cuốn của Việt Nam lọt tốp 30 món ăn ngon nhất thế giới (11/10/2017-8:04)
  • Ở đó, một sự an nhiên… (10/10/2017-8:58)
  • Nghệ sĩ gốc Việt Cường Vũ: Đi xa là để trở về! (06/10/2017-20:04)
  • Huỷ bỏ danh hiệu “Giáo sư âm nhạc” trong bằng khen trao cho Ngọc Sơn (06/10/2017-14:20)
  • Trở về ngôi làng tuổi thơ, nơi giữ gìn đồ chơi trung thu truyền thống (02/10/2017-16:27)
  • Sách bắt lỗi từ điển GS Nguyễn Lân nhận giải Sách hay (02/10/2017-7:42)