Trung tướng, nhà văn Hữu Ước bên hồ cá của nhà
Anh tự nhận:
“Một thi sĩ dại khờ
Giữa thế giới NGƯỜI khôn”[*]
Anh trải lòng:
“Trời có nỗi buồn của nắng
Đất có nỗi buồn của gió”
Còn anh
Đằng đẵng nỗi buồn vô định…
Buồn cảnh quan tham
Tìm mánh khóe vơ vét của Dân
Buồn kẻ lọc lừa, trở mặt
Ném đá giấu tay
Đẩy bạn hiền xuống vực
Vì một chức vị đê hèn
Bởi lòng tham vô đáy!...
“Trong lửa đỏ và nước lạnh”
Nỗi đau nhân thế tái tê:
“Cái có lý trong cái vòng vô lý
Cái ác lặn vào bóng tối”
Gặm nhấm trái tim người
Sự thành thật là cái bia hứng đạn!
Trung tướng, nhà văn Hữu Ước trong phòng hội hoạ của mình
Đời thi sĩ không ít cơn say
Say kịch, say thơ, say hội họa
Say men bia, rượu, hội hè
Say tình em lọc lừa, thực dụng
"Còn tiền nàng nhớ đến ta
Còn tình nàng để la đà ngọn cây”
Tỉnh dậy sau men say, vấp ngã
Thấm thía hơn sự thật của Đời
“Tiền - tình con nợ trời trao
Làm sao cứ phải lao đao tiền tình”?!
Trung tướng, nhà văn Hữu Ước
Thật chua chát, đớn đau
“Cái ôm hờ miền cưỡng em trao
Bàn tay lỏng đã nguội rồi hơi ấm…
Vẫn lao theo tìm chốn hư không
Rồi tự trách mình tuyệt vọng:
"Của trời lại trả cho trời
Em thành xa lạ, trời ơi thấu lòng!”
Hiện tại xót xa
Đưa anh nhớ về dĩ vãng
Cài thời đói cơm, rách áo
Chân trần đi học
Bên nhà cây lá sum suê
Kẻ đứng, người ngồi
Trưa hè lặng gió
Chuyện như pháo nổ
Tình người sáng trong
“Chén rượu đầy vơi
Xuề xòa anh với chú”…
Công viên Ước
Lại tự hỏi mình:
Xuân đến rồi, sao chưa thấy búp non?
“Cuộc sống cứ trôi như cây già rụng lá
Niềm tin gầy theo giọt thời gian”
Thương một câu Kiều giữa chiều tà trảy hội
Nhớ diết da những người bạn vong niên
Kẻ ra trận, người lên miền biên viễn
Nay cận kề tuổi thập niên
Mới gặp lại nhau, tay bắt mặt mừng!
Nhấp chén rượu nồng ôn cố tri tân
Điếu cầy truyền nhau chiều đông thơm khói…
Chẳng ai có thể thay
Người bạn đời chung thủy
Chẳng có chỗ dựa tinh thần
Bằng các cháu Bin - Na - Mít
Gia tài anh quý nhất từ đây:
Cái thư viện chứa đầy sách quý
Của bao bạn bè tri kỷ
Bên chiếc Honđa 82
Vợ anh đã đi xuyên nắng, đội mưa
Song hành cùng anh nghiệp đời làm báo
Và góc vườn kia, ngôi mộ
Luôn rực hoa và thơm ngát khói hương…
Công viên Ước, tháng 9/2020
Theo Nguyễn Hồng Vinh/Người làm báo
(Nhân đọc bản thảo Thơ Hữu Ước sắp xuất bản)