Cần tập trung đầu tư vươn tầm
Đoàn thể thao Việt Nam đã kết thúc hành trình thi đấu tại ASIAD 19 với thành tích 3 HCV, 5 HCB và 19 HCĐ, đứng thứ 21 trên bảng xếp hạng.
Dù dẫn đầu ở hai kỳ SEA Games liên tiếp vừa qua, nhưng Đoàn thể thao Việt Nam chỉ xếp hạng 6 ở ASIAD 19 so với các nước trong khu vực như Thái Lan (12 HCV, hạng 8), Indonesia (7 HCV, hạng 13), Malaysia (6 HCV, hạng 14), Philippines (4 HCV, hạng 17), Singapore (3 HCV, 6 HCB, hạng 20) cho thấy thể thao Việt Nam vẫn chưa có sự tập trung cho các môn thi đấu cơ bản của ASIAD và Olympic.
Nếu nhìn vào 3 HCV mà thể thao Việt Nam giành được, duy nhất HCV môn bắn súng ở nội dung súng ngắn hơi 10m nam mà VĐV Phạm Quang Huy giành được là có trong chương trình thi đấu Olympic.
Thực tế, tấm HCV của Quang Huy có được lại từ khoảnh khắc nhất định, chứ không phải đến từ đẳng cấp của một xạ thủ đã khẳng định tên tuổi, trong đó có dấu ấn của chuyên gia Hàn Quốc và nhà vô địch Olympic Hoàng Xuân Vinh.
Hai HCV còn lại chỉ có được từ những cuộc cạnh tranh ở phạm vi nhỏ, ít đội tuyển và VĐV mạnh tham gia. HCV cầu mây nội dung 4 nữ giành được khi Thái Lan không tranh tài.
HCV biểu diễn quyền 3 nữ môn karatedo không có sự cạnh tranh của các VĐV Nhật Bản, thậm chí VĐV của Indonesia cũng không thi đấu khiến nội dung này chỉ có 4 nước Đông Nam Á tham dự.
Một trong những nguyên nhân khách quan khiến thể thao Việt Nam giành được quá ít HCV trong các nội dung Olympic có một phần đến từ lý do chấn thương. Đáng tiếc nhất là VĐV đua xe đạp Nguyễn Thị Thật bước vào thi đấu với phong độ không cao do ảnh hưởng của chấn thương trước đó, cho nên chỉ đứng thứ 4 chung cuộc.
Trong khi đó, hầu hết những thất bại còn lại đều do các VĐV không đạt phong độ tốt nhất. Điển hình là thất bại của các tuyển thủ điền kinh khi không thể giành huy chương.
Nguyễn Thị Oanh chỉ về đích thứ 7 ở nội dung 1.500m nữ với thành tích 4 phút 24 giây 19, kém xa thành tích hồi tháng 5 vừa qua tại SEA Games 32 là 4 phút 16 giây 85. Đội nữ tiếp sức 4x400m môn điền kinh vừa giành HCV châu Á cũng chỉ đứng thứ 4 tại ASIAD 19 (cho dù đã rút ngắn thời gian thi đấu so với thành tích ở giải châu Á) bởi các đối thủ quá mạnh.
Có hai nguyên nhân chính dẫn đến thành tích đội tuyển điền kinh nước ta không được như mong đợi.
Trước hết, họ phải thi đấu quá nhiều trong năm 2023: tháng 5 đấu SEA Games 32, tháng 7 thi vô địch châu Á, tháng 8 dự Giải vô địch thế giới và ngay sau đó là ASIAD 19, để rồi khi về nước lại chuẩn bị dự... Giải vô địch quốc gia.
Nguyên nhân thứ hai, song cũng mang tính quyết định, điền kinh Việt Nam thiếu huấn luyện viên giỏi, đồng thời không có chuyên gia nước ngoài. Việc không có chuyên gia giỏi dẫn dắt khiến nhiều đội tuyển có khả năng tranh chấp huy chương đã trắng tay như cử tạ là một thí dụ.
Từng có VĐV giành huy chương Olympic, cử tạ ngày càng tụt hậu, sau cú sốc doping đến nay chưa thể hồi phục và rất khó nâng cao thành tích nếu không có chuyên gia nước ngoài giỏi.
Ở một số bộ môn, dù có chuyên gia nước ngoài, song thành tích vẫn chưa cải thiện nhiều mà nguyên nhân có thể do phương pháp huấn luyện, sự am hiểu tâm lý, tố chất người Việt...
Rõ nhất là trường hợp của VĐV bơi Nguyễn Huy Hoàng. Năm 2019, Huy Hoàng đạt thành tích 14 phút 58 giây 14 ở nội dung sở trường 1.500m tại SEA Games 19, nhưng đến nay dù vẫn đều đặn đi tập huấn nước ngoài và có chuyên gia Hungary, VĐV này vẫn chưa thể nâng cao thành tích.
Nhiều đội tuyển như rowing (chuyên gia Australia), bóng bàn (chuyên gia Trung Quốc), boxing (chuyên gia Uzbekistan), taekwondo (chuyên gia Hàn Quốc), wuhsu (chuyên gia Trung Quốc), judo (chuyên gia Đức), đấu kiếm (chuyên gia Nga), nhưng thành tích vẫn chỉ khá nhỉnh ở đấu trường Đông Nam Á.
Việc Đoàn thể thao Việt Nam vừa dẫn đầu tại SEA Games 32 cho thấy sự phát triển và mở rộng của phong trào thể thao Việt Nam. Từ chỗ chỉ có một số môn võ, bắn súng... có thể cạnh tranh huy chương SEA Games ở thập kỷ trước, đến nay rất nhiều VĐV ở hầu hết các môn thi đấu đã có khả năng giành HCV Đông Nam Á, thậm chí đủ sức vươn lên dẫn đầu như vật, điền kinh...
Tuy nhiên, cho đến thời điểm này, ở đấu trường châu Á cũng như Olympic chúng ta đã tụt hậu và cần có sự thay đổi về định hướng đầu tư cho thể thao đỉnh cao. Kinh phí cho thể thao Việt Nam mỗi năm khoảng 900 tỷ đồng, vốn đã ít lại bị san sẻ đầu tư cho quá nhiều VĐV, quá nhiều môn thể thao theo kiểu dàn đều chứ chưa tập trung đầu tư đỉnh cao được xem là nguyên nhân chủ yếu.
Riêng việc Việt Nam cử đoàn tham dự ASIAD với hơn 500 thành viên cũng bị xem là chưa phù hợp, trong khi chúng ta đang cần kinh phí đầu tư tập trung và trọng tâm hơn cho những môn thế mạnh, những VĐV trọng điểm có khả năng giành huy chương.
Cũng không thể giải thích theo kiểu chỉ nhìn vào yếu tố kinh tế mà bài học của thể thao Triều Tiên (đã giành 11 HCV, phá nhiều kỷ lục thế giới và châu Á) hay Kyrgyzstan, đất nước có khoảng 7 triệu dân, nhưng đã giành tới 4 HCV.
ASIAD 19 là thước đo thực tế để thể thao Việt Nam có thể hiểu về sức mạnh thật sự và vị thế trên đấu trường châu lục cũng như khu vực.
Đã đến lúc không thể chậm trễ, đòi hỏi các nhà quản lý và làm thể thao ở nước ta cần có những thay đổi mạnh mẽ về định hướng chiến lược phát triển, đưa thể thao phát triển đi vào chiều sâu, có chiến lược đầu tư đúng hướng, tập trung cho các môn thể thao cơ bản Olympic, ASIAD.