Thứ bảy, ngày 23/11/2024
Email: nguoilambaothanhhoa@gmail.com
Trang chủ Tin tức - Sự kiệnĐời sống xã hộiGóc nhìn báo chíNhà báo đi và viếtNghề báoVăn hóa - Thể thao
Văn hóa - Thể thao
Nhớ khói (24/03/2017-7:31)
    (NLBTH) - 1. Đến với em từ những gì yêu thương gắn bó, đến với em từ những chuỗi ngày cách xa…Ôi, nỗi nhớ!

Mùa nói gì với em mà sao nghe nôn nao da diết… Lá vàng rơi, nắng vàng rơi… Em có nghe chăng nắng và lá nói thầm. Rằng, em đang nhớ!

Em đếm những bông cỏ may xoay xoay trước gió trong một buổi chiều vàng lênh láng, giữa nội đồng trời xanh, cỏ xanh và mây trắng đến bình yên… Hoa cỏ may trong tay em chợt thành những cây kim níu kéo bám đầy áo, khâu lại từng chiếc áo kỷ niệm choàng lên bờ vai em để dệt thành nỗi nhớ…

Cổ tích đã qua lâu rồi, nhưng phải chăng chính bản thân nỗi nhớ đã là một điều cổ tích? Đó là phép màu diệu kỳ duy nhất mà tạo hoá đã ban cho em, cho tất cả mọi người, để thêm trân trọng, thêm yêu thương, để hiểu được giá trị của những ngày đã qua và ngày hôm nay. Và em sẽ sống tốt hơn, đẹp hơn từ những ngày đã qua ấy…

Tuổi 17 ơi, em nhớ gì? Mộng mơ đầy ắp trong tim… Những rung động, những xúc cảm của tuổi mang cho em ngập tràn nỗi nhớ…(cái nỗi nhớ có màu xanh, của những mùa xanh, những ngày xanh mà em đã có). Có thể bây giờ những xúc cảm ấy em đã quên, nhưng có một nỗi nhớ vẫn luôn thường trực, ám ảnh trong tim em… Em nhớ khói!

2. Có lẽ giờ này ở quê, nội đang khom lưng quét lá rụng ngoài vườn để chốc nữa chị Hai nấu cơm. Cái mùi khói nồng nồng phả vào mặt em sao mà thương đến thế! Khói bốc lên, hun nhèm khuôn mặt rám nắng của chị. Em tròn mắt ngơ ngác nhìn nước mắt chảy dài trên hai gò má chị, vẻ khó hiểu. "Tại khói đấy”, chị nhìn em mỉm cười rồi giải thích. Và bây giờ, em bỗng thèm được như chị Hai quá, muốn cho khói cay nhèm mắt mũi, mà sao chẳng thể nào có được…

Tuổi  17 thương yêu, em còn nhớ chăng quê mình mùa lúa đã gặt xong, rơm phủ đầy đồng vàng óng. Em cùng với tụi con Na, thằng Tý chân đất đầu trần vẫn hay nô đùa chạy nhảy, nướng những con cá rô đồng thơm bên bầy trâu ngoan hiền mắt ướt mà không ngớt những câu đồng dao thân thương: “Khói về bên ni ăn cơm với cá. Khói về bên tê lấy đá đập đầu”… Khói rơm thơm ấm nồng, bâng khuâng những buổi chiều sương, mỏng manh gầy như dáng mẹ trong một chiều mùa đông trên con đường xa ngái; để chiều nay bất chợt gặp ngọn khói bếp nhà ai lững lờ bay lên trong chiều bảng lảng, em chợt hiểu ra rằng ngọn khói mỏng manh kia mang trong mình bao nhiêu là khao khát về một sự đầm ấm trong tim, gợi sự trở về, sum vầy bên những gì yêu thương, gắn bó.

Và đàn chim gáy chao liệng trên không, bất chợt sà xuống để kiếm tìm những hạt thóc vàng rơi vương vãi trên các thửa ruộng còn trơ lại những gốc rạ với từng mảng đất màu nâu sẫm kia, cho em thầm kín một ước muốn trong tim… Em ước lúc này mình được làm một cánh chim nhẹ tênh, và những ngọn khói quê hương ấm nồng (từ trong tuổi thơ, từ trong nỗi nhớ) sẽ dẫn đường cho em tìm về bên bếp lửa thân quen - nơi những ngọn khói cay nhèm đến trào nước mắt… Chợt nghe vọng lại đâu đó trong ký ức những câu thơ của cậu bạn ngồi cùng bàn năm cuối cấp đã viết tặng cho em: "Bỗng chạnh lòng chiều nay nhớ khói/ Ai vô tình gom lá đốt mùa đông…/ Khói mong manh chòng chành hình dấu hỏi/ Cho ai kia thương nhớ đến nao lòng!"

3. Em không biết khi nào thì bắt đầu biết nhớ, chỉ biết rằng con người ta sống cùng nỗi nhớ trong đời mà không thể xoá nhoà, không thể bỏ rơi.

Và tuổi 17 rồi cũng sẽ đi qua. Và thời gian lại lén len vào tim em, đếm thầm từng sợi nhớ…

Đình Khoa

 

Các tin khác:
  • Tạo môi trường sống cho nghệ thuật (09/03/2017-15:38)
  • Thanh Hoá lấy ý kiến về công viên văn hoá hơn 2.000 tỷ đồng (22/02/2017-16:46)
  • Hoa cỏ dại khờ (20/02/2017-7:45)
  • Mùa xuân văn hóa (21/01/2017-21:53)
  • Tạp chí văn nghệ Xứ Thanh vinh danh 10 truyện ngắn hay (08/01/2017-7:22)
  • Trong thương nhớ đồng quê (18/11/2016-7:16)
  • Chuyện quê mình (16/11/2016-7:41)
  • Tháng 11, hoài niệm và cảm xúc (03/11/2016-16:05)
  • Gió nhà quê… (29/10/2016-21:06)
  • Hoài niệm làng xưa (27/10/2016-11:12)