Hết giờ công sở, bánh xe lại lăn đều trên đường Ngô Quyền quen thuộc. Vẫn đó, vẫn những ngõ dài hun hút nhưng có gì khác quá ta. Gió không còn ràn rạt gió mà là những nốt heo vàng trải dài hàng hiên nhỏ. Bóng chiều nghiêng bóng người theo tà áo lắc lơ. Nàng đấy ư cặp mắt nâu sau tròng kính nhỏ. Tuổi yêu tôi chợt ào về. Lặng lẽ khúc giao mùa.
Khúc giao mùa tháng 8.
Đêm qua lang thang trên mạng như một kiểu trốn tìm. Và tôi đã gặp em, cô sinh viên nhỏ xinh làm nhắc nhớ tôi thật nhiều. Chẳng cầu kỳ, không rào đón, em hồn nhiên trong trẻo tựa thinh không. Em đấy ư. Không, tôi ngỏ lời xin lỗi chính mình. Cô bé ngày xưa, cô bé của những gì đã là cổ tích, hãy để nó nằm yên, ngủ yên trong nôi ký ức chính mình. Ở phương trời xa lắm, em có ngủ không. Lặng lẽ khúc giao mùa.
Khúc giao mùa tháng 8.
Bắt đầu ngai ngái mùa khoai. Quê tôi giờ này hanh hao nắng. Cái heo may trải dọc triền cỏ may đôi bờ sông Hoạt. Tháng 8 lặng lẽ cũng đúng mùa rươi, mùa tàn bão biển những thân phận lưng còng, nách nhỏ đeo mang lại hăm hở ra khơi. Tuổi thơ tôi ở đó, tuổi thơ tôi vảng vất trên những đồng cói mênh mông, vảng vất trên những con thuyền bé đã hơn một lần căng buồm nhỏ mưu sinh.
Khúc giao mùa tháng 8.
Tôi đi qua xóm trọ và chợt nghe nhỏ giọt tiếng đàn từ căn phòng bé của cô sinh viên nhỏ. Tháng 8 mùa sang, chẳng xốn xang như mùa xuân, không rát bỏng tựa mùa hè, tháng 8 lặng lẽ như một nốt trầm trong bản nhạc kia.
Tháng 8 đã về, lặng lẽ thôi, em nhớ không? Lặng lẽ khúc giao mùa.
Anh Vũ