Mưa. Người ta thì nghĩ đến những thứ đưa cay, mình lại không. Nhớ quê xa, nhớ lắm. Giờ này mà được đánh trần cùng lũ trẻ xóm Đông đi bắt cá rô ron thì thú biết mấy. Những con rô đồng róc theo dòng nước chảy, lạch đạch vào ngõ nhỏ. Chộp, tao bắt được mày rồi... Và chộp, tôi cũng bắt được em. Cái con bé Nương răng sún hàng xóm sao hôm nay xinh thế, xinh đáo để. Vũ khúc mưa, vũ khúc cá rô ron và cả vũ khúc của tôi và nó ngày nào.
Trời vẫn mưa... mưa!
2. Mấy mươi năm bỏ quê nghèo trốn lên phố thị, để gió, để mưa quất rát mặt trần. Để bê tông, nhôm kính và những lọc lừa, mánh khoé mưu sinh chen vào tờ giấy trắng. Cứng cỏi, rắn rỏi, tôi cứ tưởng tôi không phải là tôi.
Cafe Mây hôm nay vắng quá. Chỉ mình tôi nhìn ra màn mưa, ngút ngàn mưa. Ào, một cái bóng ngã nhào đè lên chiếc giỏ xe chở đầy phượng vĩ cuối mùa. Con bé nhà ai lại liều thế, dám đi giữa rừng mưa, đất trời ngùn ngụt mưa. Giống con bé Nương hàng xóm quá. Mà nhắc làm chi, nhớ làm chi, kẻo nó lại buồn. Ba mươi tuổi hơn, đã là mẹ của 5 cái đầu.
Ò, ó o, tiếng gà trưa khi cơn mưa vừa dứt. Giữa phố thị lại được nghe tiếng quê nhà. Có gì cứ rần rật chảy như máu tự tim mình cồn cào hối thúc.
3. Lại một đêm mưa, tiếng mưa không còn ràn rạt mà lộp bộp từ mái tôn nhà hàng xóm, làm mình nhớ quá. Nhớ tiếng ếch ộp quê nhà, nhớ những đêm chong đèn cùng bạn đi man. Vất vả thế, khó khăn đấy, nhưng tuổi thơ lại đầy ắp tiếng cười. Giờ đã thành chồng, thành cha, tiền bạc cũng đủ tiêu, sao mà mua tiếng cười xưa lại khó thế. Chỉ có tiếng cười khùng khục lúc đưa nhau cái phong bì. Chỉ có tiếng cười lành lạnh chót lưỡi đầu môi lọc lừa nhau chuyện quyền chức, danh vị. Chỉ có tiếng cười thổ dân trên những chiếu rượu tràn ly. Bao nhiêu tiền cho một lần được cười như ngày cũ? Đã bao lần tôi tìm về quê, bày sẵn những bàn trà, nhưng bao nhiêu cuộc điện thoại là bấy nhiêu lời khước từ. Bạn xưa đã xa, càng xa lắm. Người quê ngại ngồi với người phố bởi nhiều người mở mồm ra là nói chuyện mất mùa nhân nghĩa. Người ta ngại ngồi cùng bạn chức trọng quyền cao bụi quê làm vướng bẩn đôi giày bóng màu xi. Mưa, mưa lộp độp rơi khiến nỗi buồn nhớ quê xa càng buồn.
4. Tôi lại lang thang trên mạng, có một cái nick đỏ đèn kèm theo câu hỏi: Chỗ chú có mưa không? Đã bảo rồi toàn quốc mưa, dưới gầm trời Việt này chỗ nào nước chả chảy. Đang mùa ngâu mà.
Luyên thuyên, miên man, tôi và con bé nói với nhau đủ thứ chuyện. Rau xanh, ngô, khoai và chuyện quê nhà. Đây rồi, chính là đây, những thứ tôi đã kiếm tìm. Những thứ tôi đã bị khước từ suốt hơn 20 năm nay. Những thứ mà trên đường mưu sinh đỏ lửa lắm lúc mình đã bỏ quên trong “ổ cứng” chính mình.
Tìm thấy rồi, tuổi thơ tôi. Kệ mưa, tôi chạy ra khỏi nhà, để mưa quất vào mặt, để nước lùa vào chân. Tôi giống như một Ơ rê ca phát minh ra điều vĩ đại.
5. Tự khúc mưa…
Lam Vũ