Hình ảnh chỉ có tính minh họa
Không bị va đập bởi nhôm kính tầng cao, không bị bon chen bởi lối sống thị thành thực dụng, gió hoang hoải thổi từng cơn gió.
Trên cánh đồng bất tận kia gió tha hồ gió. Tôi đứng giữa mênh mông quê mình để gió quất vào mặt, trèo vào từng ngõ nhỏ tâm hồn. Gió quê mình, gió nói điều chi? Gió đánh thức tôi về một thời xa vắng. Gió nhà quê, có phải những cơn gió đã đưa cánh diều tuổi thơ tôi lên tận cao xanh kia không? Khoẻ không, sao gió không già? Phải chăng gió không bận tâm với thời gian. Phải chăng gió không bị giằng kéo bởi những nhọc nhằn mưu sinh? Cuộc sống thị thành nhiều áp lực áo cơm, quyền chức, khiến ta quên đi làng xưa quê cũ. Xa xứ, tha hương mấy mươi năm mới trở lại nơi chôn khúc rau mình. Làng đã khác xưa, người xưa cũng không còn nữa, tất cả đều khác, riêng gió thì vẫn vậy.
Gió hồn nhiên, gió vô tư, gió giúp tôi gột bỏ bụi bặm để trở về với bản ngã chính mình.
Cho tôi một vé đi chuyến đò ngược thời gian trở về ngày xưa, gió giúp tôi đi.
Lam Vũ